Văn mẫu lớp 8

Tôi thấy mình đã khôn lớn

Tôi thấy mình đã khôn lớn – Dàn ý

Mở bài

  • Theo em, cuộc đời học sinh cũng có nhiều mốc đánh dấu sự lớn khôn về nhận thức, về hành động.

  • Năm lớp Ba, em được được kết nạp vào Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh được em coi như là một cái mốc.

  • Năm vào học lớp Sáu, trường Trung học cơ sở em cũng nghĩ đó là một cái mốc trong cuộc đời học sinh của mình.

  • Nhưng có lẽ, năm nay, em được kết nạp vào Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh mới thực sự là cái mốc cho em thấy mình đã lớn khôn.

Thân bài

a) Giới thiệu chung

  • Em tên là Nguyễn Mai Loan, học sinh lớ 8 / 2, Trường Trung học cơ sở Trường Chinh, quận Tân Bình, Thành phố Hồ Chí Minh.

  • Trước khi được kết nạp Đoàn, em luôn là một Đội viên gương mẫu.

  • Em tham gia đầy đủ, tích cực những hoạt động của Đội, của Liên chi Đội phát động như “Noi gương chú bộ đội”, “Uống nước nhớ nguồn”, “Giữ gìn trường lớp xanh, sạch, đẹp”,…

  • Em luôn đi học đúng giờ, làm bài học bài đầy dủ trước khi đến lớp.

  • Nhờ những thành tích em có được trong học tập cũng như trong các hoạt động của Đội nên em đã được kết nạp vào Đoàn Thanh niên Cộng sản Iíồ Chí Minh.

b) Diễn bỉễn sự việc

  • Trước ngày kết nạp Đoàn

  • Em hồi hộp pha chút lo âu. Em chuẩn bị ủi thật kĩ bộ quần áo ngày mai sẽ mặc.

  • Đêm đó, em ngủ chập chờn, suy nghĩ miên man: “Không biết ngày mai sẽ ra sao? Ngày mai mình sẽ phát biểu những gì? Điều gì sẽ xảy ra,…”

  • Em chợp mắt lúc nào cũng không hay biết.

  • Ngày kết nạp Đoàn

  • Em trở dậy thật sớm, ăn sáng rồi chuẩn bị tới trường.

  • Khi đến trường, em thấy các anh chị trong ban tổ chức đã chuẩn bị mọi việc rất chu đáo.

  • Cờ Tổ quốc, cờ Đoàn, ảnh Bác được trang trí thật đẹp. Không khí của buổi kết nạp thật nghiêm trang.

  • Buổi lỗ kết nạp diễn ra thật trang trọng.

  • Em thay mặt những bạn được kết nạp Đoàn hôm ấy lên phát biểu cảm tưởng khi được đứng trong hàng ngũ của Đoàn.

  • Em hồi hộp và xúc động đến trào nước mắt.

  • Những ngày sau khi em đã được kết nạp Đoàn.

  • Em thấy mình cao lớn hơn về hình thể.

  • Nhận thức của em dường như bước sang một nấc thang khác.

+ Trong sinh hoạt cá nhân em thấy mình chuyển biến rõ rệt. Từ ăn, ngủ, học bài, em hoàn toàn chủ động. Ba mẹ không phải nhắc nhở.

+ Em có ý thức và bản lĩnh hơn trước sự cám dỗ xảy ra hằng ngày. Em thẳng thắn từ chối lời rủ rê đi chơi của các bạn để ở nhà học bài.

Xem thêm:  Chứng minh rằng nói dối có hại cho bản thân – Bài văn hay lớp 8

+ Em biết tránh xa các tộ nạn xã hội như ma túy, ăn chơi,…

+ Em biết quan tâm đến những thành viên trong gia đình hơn.

+ Em không dửng dưng, thờ ơ với những bất hạnh của các bạn trong lớp của những người xung quanh.

+ Em biết an ủi sẻ chia trong khả năng em có thể, mong làm vơi đi nỗi bất hạnh của bạn bò có hoàn cảnh không được như em.

Kết bài

  • Em thật sự đã thấy mình lớn khôn về nhiều mặt: dáng hình, suy nghĩ, hành động.

  • Có được sự thay đổi đó một phần nhờ em được trải qua những giây phút thiêng liêng trong buổi lễ kết nạp Đoàn.

  • Em đã lớn khôn hơn thật rồi.

Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài 1

Tôi là một đứa trẻ may mắn, tôi được sinh ra trong một gia đình khá giả, được hưởng trọn vẹn tình thương của cha mẹ. Bố mẹ thường lo cho tôi mọi thứ, nên ngoài việc học tôi chưa biết gì. Nhưng từ lần sinh nhật lần thứ 13 của tôi, bố mẹ đã bắt đầu để tôi tự lập, tôi thấy mình đã khôn lớn.

Việc đầu tiên mà ba mẹ để tôi tự lập đó là tự đạp xe đến trường. Lần đầu tiên được một mình đạp xe đi trên con đường quen thuộc mà tôi mang một tâm trạng vô cùng phấn khích. Hàng cây hai bên đường tỏa bóng mát, chim chóc hót líu lo trên cành. Một làn gió nhẹ thổi lên má lên tóc làm cho tôi thấy khoan khoái trong người. Tôi nhận thấy tự đạp xe đi học thật thú vị. Bao nhiêu năm qua tôi sống trong sự bao cọc của bố mẹ, mỗi lần đi học đều ngồi sau xe bố mẹ, và không có thời gian ngắm những cảnh vật xung quanh. Tôi không có cơ hội để cảm nhận vẻ đẹp của con đường ấy.

Từ lần đó, tôi bắt đầu đi xe đạp thường xuyên. Con đường từ nhà tôi đến trường không xa lắm, chỉ khoảng 2km và không đông đúc như các khu phố khác. Tôi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được đạp xe dưới những giọt nước trời, hơn nữa những hạt mưa hắt vào mặt. Mỗi lần như thế tôi thấy đôi chân mình săn chắc hơn. Khi đã đi quen xe một mình, không lâu sau đó tôi xin phép bố mẹ cho tôi tự đạp xe đến những nơi mà tôi thích. Và tôi đã bắt đầu được tự mình khám phá thế giới xung quanh. Từ trên cao nhìn xuống thành phố, tôi chứng kiến được vẻ đẹp của thành phố mình, tôi thấy thật đáng tự hào. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp sống thành phố. Hơn nữa là tôi lại thấy mình đã lớn hơn trong suy nghĩ lẫn hành động. Mỗi buổi sáng thức dậy, không còn để mẹ đánh thức dậy mà tự biết xuống giường tự xếp mùng mền gọn gàng, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự biết rửa chén bát của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường xuyên quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc xong tôi lên giường ngủ ngay. Còn bây giờ, mỗi ngày sau khi học xong tôi cẩn thận xem thời khóa biểu và soạn sách vở vào cặp. Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ nhắc nhở.Nhiều lần bạn bè trong lớp rủ tôi đi chơi.Tôi mạnh dạn từ chối.Vì tôi sợ bị mất bài hôm nay, sẽ dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã chiến thắng bản thân.Tôi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi từ biết sắp xếp giờ học, không vội vã,cẩn thận với mọi việc làm có trách nhiệm.Trong sinh hoạt hằng ngày ngại làm phiền ba mẹ, anh chị. Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người thân. Tôi biết dạy em học; biết đọc báo cho ông bà nghe; và chia sẻ với mọi người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn.
Theo dòng thời gian tôi thấy mình khôn lớn hơn. Tin vào bản thân và gia đình, nghĩ về tương lai về nghề nghiệp vững chắc, giúp ích cho gia đình và xã hội, được cống hiến cho đất nước.

Xem thêm:  Phân tích đoạn trích Trích diễm thi tập

Dấu ấn để chứng tỏ tôi đã khôn lớn được hình thành từ những điều nhỏ bé như vậy đó, giờ đây tôi đã khôn lớn và trưởng thành hơn rất nhiều. Giá ba mẹ để tôi tự lập sớm hơn tôi đã có thể giúp ba mẹ rất nhiều rồi. Các bạn nhỏ hãy tập làm người lớn, hãy tự lập trong cuộc sống để mình trưởng thành hơn, có ích cho xã hội hơn.

Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài 2

Thùy Linh, dậy đi con! Năm nay lên lớp 8, con đã là người lớn rồi đấy. Đừng để mẹ phải gọi con dậy đi học như những năm trước nữa nhé.

Nghe tiếng mẹ gọi, tôi choàng dậy. Nhìn đồng hồ trên tường: đã bảy giờ kém mười lăm. Tôi vội gấp chăn màn, đánh răng rửa mặt, chải đầu, không kịp ăn sáng, mặc bộ đồng phục, vớ lấy cái cặp sách rồi chạy vội đến trường…

Giấc ngủ quên để mẹ phải gọi dậy khiến tôi xấu hổ. Bởi vì mẹ đã nói đúng: tôi đã lớn. Điều này hơn ai hết, chính tôi đã cảm thấy mình như vậy. Từ những ngày kết thúc năm học lớp 7 và nhất là trong kì nghỉ hè chuẩn bị vào lớp 8, tôi thấy trong tôi có nhiều thay đổi.

Trong năm học lớp 7, tôi được các bạn bầu làm lớp phó phụ trách học tập và bản thân tôi, cuối năm đã đạt danh hiệu học sinh xuất sắc, được nhà trường khen thưởng. Tôi đã cùng với các bạn đưa phong trào học tập của lớp ngày càng tiến lên, xứng đáng là một trong những lớp điển hình về học tập tốt của trường. Lớp không có bạn nào học yếu, tỉ lệ học sinh khá và giỏi cao nhất toàn trường và đặc biệt đã hạn chế đi đến chấm dứt thái độ sai trong học tập. Các bạn gọi tôi bằng cái tên thân yêu, tin cậy: "Chị hai học tập, luôn giúp mọi người".

Xem thêm:  Thuyết minh về một trò chơi dân gian

Nhưng điều mà tôi cảm thấy tôi đã lớn rõ nhất là sự chủ động trong công việc, học tập, là ý thức tự lập, tự vươn lên của người học sinh mới, không để ai phải nhắc nhở, giục giã, đôn đốc, kiểm tra mình mà tự mình phải đề ra công việc cho mình, tự mình phải quản lí lấy mình trong học tập, công tác ở trường cũng như mọi sinh hoạt trong gia đình. Từ năm lớp 7, tôi đã có thời gian biểu học tập và sinh hoạt hàng ngày một cách hợp lí, khoa học và tôi đã cố gắng thực hiện đúng. Góc học tập ngăn nắp, giờ học, giờ nghỉ, giờ chơi đâu ra đấy, khiến bố tôi đi công tác xa về cũng phải thốt lên: "Thùy Linh đã thành người lớn rồi đấy! Bố rất mừng".

Bố nói đúng và tôi thấy hãnh diện, vui sướng về lời nhận xét đó. Tôi cảm thấy, từ lúc nào không biết nữa, tôi đã ăn mặc gọn gàng hơn trước, đầu tóc luôn sạch sẽ, tết thành hai dải đuôi sam xinh xắn. Và nhất là trong cách ăn nói, ứng xử với mọi người – kể cả trong gia đình và ngoài xã hội – tôi đã làm mọi người vui lòng và yêu mến. Hình như tôi đã cố gắng làm đúng như câu tục ngữ đã học ở lớp 7: "Cái răng, cái tóc là góc con người” con người","Học ăn, học nói, học gói, học mở" để giữ được vẻ đẹp của người Hà Nội:

Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cùng người Tràng An.

Vâng! Đúng là tôi đã lớn, đã thành người lớn. Tôi quyết phấn đấu, rèn luyện để trở thành "con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan của Bác Hồ như thầy cô và cha mẹ mong muốn.

Post Comment