Tâm sự của học sinh lớp 12 gửi cô giáo chủ nhiệm
Bài làm
Thưa cô! Vậy là đã ba năm kể từ ngày chúng em được gặp cô. Ba năm quãng thời gian không phải dài nhưng cũng đủ để biến nơi đây thành kỉ niệm để rồi hôm nay chúng em đứng đây để nói lên những lời tri ân giản dị, trân thành nhất gửi tới cô.
Thời gian trôi nhanh quá phải không cô? Mới ngày nào chúng em vào lớp 10 lần đầu tiên phải sống tự lập. Không có cha mẹ ở bên, chúng em đã bỡ ngỡ biết bao khi xung quanh đều mới lạ, ngoảnh đi ngoảnh lại chúng em đã sắp phải xa nhau, xa cô, xa A6 thân yêu với bao kỉ niệm vui buồn.
Đối với chúng em ấn tượng và đầu tiên khi gặp cô đó là chất giọng nghiêm túc nhưng đầy tình cảm của một cô giáo Thanh Hóa. Đó là sự nhiệt tình không quản ngại khó khăn đường xa đàn em còn thiếu sót và sự bồng bột của tuổi mới lớn. Buổi đầu tiên lên lớp, xuất hiện trước mặt chúng em là một cô giáo giản dị và rất dễ gần. Cô đã hỏi thăm chúng em hết lượt và bắt tay ngay vào công việc ổn định lớp. Cô đã nói chuyện, động viên để chúng em vơi đi nỗi nhớ nhà và giúp chúng em biết cách sống tring một tập thể mới.
Trong ba năm gắn bó cùng tập thể A6 cô đã dành hết tình cảm, niềm tin yêu và bao tâm sức của mình để chăm lo dạy dỗ chúng em nên người. Chúng em còn nhớ mãi những chuyến đi thăm quan cô đã chuẩn bị đồ ăn thức uống rồi cô đến trường thật sớm giúp chúng em có chuyến đi thật bổ ích, lí thú. Không chỉ có vậy, cô còn là người giáo viên tận tụy truyền dạy cho chúng em kiến thức sâu rộng về môn lịch sử cùng nhiều điều thiết thực trong cuộc sống. Cô dạy chúng em cách sống hòa hợp với mọi người, biết quan tâm chăm sóc lẫn nhau, cô góp ý cho chúng em về phương pháp học tập. Cô chia sẻ kinh nghiệm trong thi cử, trong cách ứng xử đời thường.
Cô là một giáo viên thẳng thắn, nhạy cảm, có tình cảm sâu sắc, hết lòng vì học sinh. Mỗi khi chúng em vi phạm nội quy cô đưa ra những hình phạt nghiêm khắc. Chúng em hiểu đằng sau những hình phạt nghiêm khắc ấy của cô là tấm lòng mong chúng em khôn lớn hơn, trưởng thành hơn. Vậy mà trong ba năm học chúng em đã phạm quá nhiều sai lầm khiến cô phải buồn lòng. Hồi đầu lớp 12 vừa rồi hai bạn Sơn và Vũ đã phải chia tay cả lớp để về địa phương, chúng em vẫn còn nhớ không biết cô có còn nhớ không? Hôm đó bạn Sơn đã khóc, cô đã cố nén lòng mình để giấu đi những giọt nước mắt, cô khuyên bạn phải cố gắng phấn đấu sau này đừng phạm phải những sai lầm đáng tiếc nữa… nhưng…Cô ơi! Cô không thể nói hết câu cô đã khóc từ lúc nào rồi! Cô khóc và cả lớp im lặng rồi mấy đứa trong lớp ôm nhau khóc, đám con trai thì cố giữ mình để không khóc nhưng cũng có cái gì đó cay cay trong khóe mắt..Rồi lại thêm một lần nữa hôm đấy lớp mình kiểm tra lịch sử cô đã khóc, chúng em không hiểu và cũng chẳng ai nói gì thêm. Chúng em đã không hiểu cô, không hiểu vì sao cô khóc. Chúng em đáng trách quá cô ơi vì đã không nghe lời cô. Giờ đây chuyến đò của cô đã cập bến chúng em đang rậm rịch chuẩn bị bước xuống để đến những chân trời mới của. giá như thời gian quay trở lại, trở lại cái ngày đầu tiên ấy cô ơi! Chúng em sẽ không như vậy nữa đâu, sẽ không để cô phải khóc vì chúng em, không để cô suy nghĩ nhiều vì những lỗi lầm của chúng em. Mai đây khi xa cô rồi chúng em xin ghi lòng mình những lời cô đã dạy. Chúng emxin gửi lời cảm ơn tới cô, tới những công lao, tâm sức cô đã dành cho chúng em và chúc cô sẽ thành công trong những chuyến đò tiếp theo. Chúng em mong cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và xin gửi lời xin lỗi dù đã muộn màng: Chúng em xin lỗi cô!