Uncategorized

Suy ngẫm về một giá trị thiêng liêng và bất tử mà cuộc sống thôi thúc con người “phải giữ lấy”

Quan sát hình ảnh để suy ngẫm về một giá trị thiêng liêng và bất tử mà cuộc sống thôi thúc con người “phải giữ lấy” – Bài dự thi Cuộc thi Viết văn học trò

Bài làm

Chiếc bóng “thu sang” đã hiển hiện bằng một chút nhè nhẹ của nắng nhạt pha lẫn hơi sương mỗi sớm. Khí trời se lạnh đã tỏa đều trên con đường quen thuộc mà chúng tôi rảo bước về ngôi trường thân thương để dự lễ khai giảng mới của năm học, đánh dấu một khởi đầu mới,một mùa tựu trường. Khai giảng năm học này thật đặc biệt với tôi bởi chất chứa trong tôi những suy ngẫm về cuộc đời, về sự sống và cả những nỗ lực cho khát vọng mãnh liệt. Trong tâm tư, hồi tưởng về cô bé lớp 10,về một con người có lẽ hôm ấy em là tâm điểm của buổi lễ, em xuất hiện vớihình hài “không trọn vẹn”, nhưng sự xuất hiện của em đã khẳng định được bản lĩnh và nghị lực của một con người không khuất phục bởi số phận. Bản thân cô bé hay cậu bé trai trong bức ảnh tôi đang khám phá tỏa sáng về một giá trị thiêng liêng và bất tử mà cuộc sống thôi thúc con người PHẢI GIỮ LẤY. Chúng ta đang băn khoăn sẽ PHẢI GIỮ LẤY cái gì? GIỮ LẤY để làm gì?  Phải chăng giữ lấy Niềm tin- Ý chí -Sự nỗ lực của khát vọng?

Ta có biết rằng: “ Ý nghĩa của sự tồn tại đối với mỗi chúng ta là cách ta nhìn nhận, cách ta tận dụng tất cả những gì mình có thể sống có ích, sống sao cho xứng đáng với hai chữ CON NGƯỜI”. Mỗi chúng ta đều có những điểm tựa sau lưng  vô tình chúng ta lướt qua mà không biết nó sẽ giúp mình vững vàng hơn trong từng bước tiến, từng dòng suy nghĩ.

Xem thêm:  Tả vườn rau nhà em lớp 4 5 hay ngắn gọn

Có bao giờ bản thân mình tự suy nghĩ: “ Động lực sống của ngày hôm nay là gì không?” Hay ta chỉ mong cho chiếc đồng hồ kia chạy thật nhanh,để rồi khép lại một ngày mà ta chưa làm được gì có ích, có ý nghĩa. Tại sao, tại sao ta có thể dễ dàng đánh mất cơ hội của ngày hôm đó, đánh mất một ngày “sống có ích”. Ngoảnh lại xem, trong khi mỗi chúng ta cứ “ từ từ” trễ nãi trong học tập, trong công việc và lối sống thì hàng ngàn, hàng vạn người đang cố gắng dù chỉ là một khoảnh khắc. Nấc thang lên thiên đường không  phải là những bước “nhảy cóc”, đó chính là sự cố gắng và kiên trì để bước lên từng nấc thang chạm đến thành công.

Cuộc sống đang diễn ra, có khi nào ta tự hỏi: “ Tại sao chiếc lá phải màu xanh?”,   màu xanh ấy không trọn vẹn mãi mãi, nó chỉ xanh đến một lúc có thể, nhưng nó vẫn chọn là chiếc lá đóng góp cho đời từng hơi thở, mặc cho nắng nóng mưa dầm, nó vẫn vươn mình để đón nhận tất cả…Vậy mà chúng ta, chút gian nan đánh rơi bản lĩnh của mình,  thì liệu rằng mình sẽ làm được việc gì. Đôi chân ta có thể tiếp tục bước về phía trước, cớ sao lại chùng bước để lùi lại đằng sau. Quá khứ, nó là ngày hôm qua, ta đang sống vì hôm nay, vì ngày mai, nếu “hôm qua” không là động lực để ta bước, tại sao ta cứ đoái hoài, nuối tiếc…ta hãy vứt bỏ nó như  vứt đi gánh nặng đang gằng lấy sức lực của mình. Đứng dậy kiên cường, dũng cảm để đón lấy “quả thơm, trái đắng”. Sự khiếm khuyết ở đôi chan không ngăn được ý chí cố gắng vươn lên của cậu bé trong bức ảnh, và của nhiều người “không may mắn” như thế nữa. Điều tuyệt vời nhất mà tôi nhận ra, tôi trân quý những nỗ lực không ngừng nghỉ nơi họ, tôi phục sự kiên cường và nhẫn nại mà một con người “đầy đủ” như tôi lại không làm được…Đôi chân thật “không tiếp đất”; ý chí, nghị lực vẫn ở nơi đấy dìu họ bước trên con đường gập ghềnh đầy chông gai. Chính cuộc sống của bản thân họ đã trở thành một “HUYỀN THOẠI SỐNG”- đấu tranh với khiếm khuyết của bản thân, đấu tranh với ham muốn bỏ cuộc, buông xuôi. Mở rộng trái tim, đón lấy ánh sáng cuối con đường, những “ huyền thoại sống” ấy đã thực sự có một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng sự thay đổi đó dựa trên chính năng lực của họ, chính họ thay đổi vận mệnh, số phận và cả tương lai. Bởi họ biết còn nhiều điều tuyệt vời đáng để họ SỐNG, sống với một tâm thế của con người bình thường, bởi họ được đến với thế gian này cũng là một điều kì diệu, họ có thể chấp nhận một thân thể không trọn vẹn nhưng một tâm hồn và nghị lực phải thật trọn vẹn. “ Nếu như bạn không thể có một điều kì diệu, hãy tự mình trở thành một điều kì diệu”…

Xem thêm:  Kể về người hàng xóm mà em yêu quý nhất

Tôi bị đánh thức khi hình ảnh cô bé lớp 10 xuất hiện trong buổi khai trường, hình ảnh về cậu bé lớn lên với những đôi chân giả. Tôi càng thêm trân quý những gì mà họ đã làm được, những nỗ lực thôi thúc sự cố gắng ở họ. Bản thân tôi, gục ngã trước mục tiêu mình đặt ra, luôn viện lý do cho sai lầm, thiếu sót của mình. Thực sự, tôi không xứng đáng với món quà mà cuộc sống ban tặng, không xứng là một đứa con mà ba mẹ dành trọn cả yêu thương, chăm lo từng chút một. Một gia đình ấm êm, một vòng tay chở che, một bàn tay ân cần săn sóc đến cái tuổi 17, vậy mà lắm lúc, chính sự bồng bột, nóng giận, đòi hỏ vô lý, tôi suýt đánh mất đi hạnh phúc ấy, hạnh phúc có lẽ nếu mất đi tôi sẽ không tìm lại được. Tôi không rèn dũa được sự kiên trì, lòng nhẫn nại thì ai sẽ giúp tôi đây? Sẽ không một ai có thể làm được điều ấy ngoài bản thân tôi. Từ nay, tôi sẽ sống một cuộc sống có ích hơn, sẽ không trễ nãi những công việc được giao, tôi sẽ không để cơ hội tụt khỏi tầm tay. Tôi không phải là Nick Vujicic, không phải người thầy giáo đầy nghị lực Nguyễn Ngọc Kí, nhưng tôi phải là tôi, là một người có khả năng chinh phục được mọi thứ… Tôi không bao giờ thay đổi được quá khứ, nhưng tôi dám khẳng định nếu tôi nỗ lực, cố gắng , tôi sẽ thay đổi được tương lai.

Xem thêm:  Chứng minh câu nói “Đoàn kết là sức mạnh”

Cuộc đời mỗi con người là một cuốn phim mà chính ta là người đạo diễn. Đừng hi vọng vào một sự thay đổi nhiệm màu nào nếu chính mình không chịu thay đổi bản thân mình. Những mật ngọt hay đắng cay sẽ tạo nên đôi cánh vững chắc giúp ta vùng vẫy nơi bầu trời rộng lớn. Hãy giữ lấy giá trị thiêng liêng và bất tử mà cuộc sống thôi thúc con người PHẢI GIỮ LẤY, nhất định phải giữ lấy để tiếp tục chiến đấu với những chông chênh…

Phạm Thị Thu Huyền

Lớp 12D1, Trường THPT Kon Tum, Kon Tum

Post Comment