Văn mẫu lớp 7

Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ kính yêu

Đề bài: về kính yêu.

Bài làm

Ngày tôi mở mắt chào đời

Vừa nghe tôi khóc, mẹ tôi đã cười

Trong vòng tay mẹ ru hời

Đến khi tôi biết mở lời "mẹ ơi"…

Trong cuộc đời ta, gặp biết bao nụ cười của biết bao người. Có những nụ cười dù tươi đẹp đến mấy cũng chỉ khẽ lướt qua ta, ta dễ dàng lãng quên. Duy chỉ có nụ cười của mẹ là ta chẳng bao giờ quên được.

Mẹ tôi vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt to và sáng ngời, hàng mi dài. Đôi mày thanh tú. Nước da trắng và đôi môi đỏ vô cùng đẹp. Bấy nhiêu thôi cũng đủ để hiểu khi mẹ tôi cười sẽ đẹp như thế nào. Như thế nào gọi là hoàn mỹ, như thế nào là ngay lần đầu tiên phải thốt lên xinh đẹp, đó chính là mẹ tôi. Dù cho tháng ngày cực khổ có làm mẹ gầy đi thì vẻ đẹp ấy chưa bao giờ phai nhạt. Nó chỉ càng thêm mặn mà mà thôi.

Ngay từ lúc nhỏ tôi đã thích mẹ cười. Chưa tính đến lí do, chỉ cần thấy mẹ cười là thấy đẹp rồi. Quả thực tôi vô cùng may mắn khi ngay từ bé đã được trông thấy cái đẹp hoàn mỹ, vẻ đẹp trong nụ cười của mẹ.

Mẹ tôi nở nụ cười, cái nụ cười có một độ cong hoàn hảo, hàm răng trắng và đôi môi đỏ thắm, quả thực vô cùng đẹp. Trong tiềm thức của tôi, khi nghĩ về mẹ, sẽ chính là ba chữ: vô cùng đẹp.

Xem thêm:  Viết thư cho bố đi công tác xa nhà

Ngay từ khi lọt lòng, mẹ cười hạnh phúc khi trong thấy tôi. Rồi khi tôi biết lẫy, biết bò, biết đi, mẹ sẽ đều dùng nụ cười tươi đẹp ấy cổ vũ tôi, động viên tôi. Ngay từ khi có ý thức, tôi đã thấy yêu sao nụ cười của mẹ. Nụ cười của mẹ, vô cùng tinh khiết mà dạt dào tình yêu thương, một nụ cười thật lòng, xuất phát từ tấm lòng của một hết lòng vì con. Chỉ có mẹ mới khiến tôi an tâm tin tưởng, chỉ có mẹ mới có thể lắng nghe những tâm sự thầm kín của tôi và rồi đưa cho tôi những lời khuyên. Chỉ có mẹ mới luôn mong những điều tốt đẹp đến với tôi, muốn che chở, bảo bọc tôi cả đời. Ở trong vòng tay mẹ, tôi dù lớn đến mấy cũng thấy sao mình thật bé nhỏ.

Mẹ luôn là người giúp tôi đứng dậy sau vấp ngã. Là người luôn nở nụ cười trấn an tôi khi tôi sợ hãi. Là người dù sau một ngày đi làm về vô cùng mệt mỏi vẫn gắng nhìn tôi nở nụ cười. Ôi cái nụ cười ấy, có bao lần tôi đã lờ đi?

Mẹ tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ và bản lĩnh. Vì thế mà mẹ thường giấu nỗi buồn vào trong, chỉ cười thôi. Nhưng tôi hiểu rất rõ nụ cười bình thường của mẹ tôi với nụ cười dành cho tôi là vô cùng khác biệt. Ở ngoài, mẹ nở nụ cười chỉ là nụ cười lịch sự, ai nhìn vào sẽ thấy rất rõ sự cứng cỏi và cá tính trong mẹ. Nhưng khi ở cùng tôi, mẹ chỉ đơn giản là một người mẹ hiền. Gác lại công việc, hết lòng lo lắng cho con cái.

Xem thêm:  Biểu cảm về vườn nhà em

Mẹ tôi cũng vô cùng nghiêm khắc với tôi. Nhưng khi hai mẹ con giận nhau, mẹ sẽ ôm tôi, chủ động làm hòa, và thế là lại cười. Cái nụ cười hiền dịu, cái nụ cười chất chứa bao hy vọng dành cho tôi.

Con gái bé nhỏ à, sau này khi lớn lên rồi, con sẽ phải học cách tự mình bước đi, tự mình trải qua khó khăn, tự mình tìm kiếm hạnh phúc. Mẹ sẽ không bao giờ trải thảm đỏ trên của con đâu! – Mẹ tôi từng nói những lời cương nghị như thế đó. Nhưng chưa bao giờ mẹ bỏ rơi tôi cả. Vẫn âm thầm rẽ đường, âm thầm trải thảm, âm thầm nhặt bỏ những cục đá trên con đường tôi đi vì sợ tôi vấp ngã. Mẹ tôi hy sinh vì tôi nhiều lắm.

Tôi làm sao quên được nụ cười khi mẹ tôi đưa tôi đến trường mới, trấn an tôi, giúp tôi làm quen với các bạn.

Tôi cũng không quên được nụ cười kì vọng của mẹ tôi mỗi lần tôi đi thi, dù bận việc đến đâu cũng sẽ xin nghỉ để đưa tôi đi thi.

Tôi sao quên được những đêm đông lạnh được nằm trong chiếc chăn bông ấm áp, được mẹ ôm vào lòng, hai mẹ con sẽ vô cùng hạnh phúc mà chìm vào trong giấc ngủ.

Cũng không quên được nụ cười hiền từ của mẹ khi thấy tôi trưởng thành. Ánh mắt khi ấy, chứa nhiều điều sâu xa hơn tôi tưởng.

Xem thêm:  Nêu cảm nghĩ về người bạn của em

cam nghi ve nu cuoi cua me kinh yeu - Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ kính yêu

Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ

Dù bây giờ, mẹ đã không còn bên tôi, không còn có thể nắm tay tôi bước đi nữa, nhưng những về mẹ, nụ cười của mẹ mãi là những điều vô giá, là một mảnh tâm hồn tôi mãi mang theo trên con đường bước vào đường đời rộng lớn.

Ánh Nguyên

Post Comment